Không có tiền mua quan tài chôn cất em, tôi nhắm mắt ngủ với đại gia để lấy tiền nhưng...

Gạt nước mắt ngủ với đại gia 1 đêm để lấy tiền mua quan tài làm ma chay cho em trai, ai ngờ lúc xong việc anh lại nằng nặc đòi làm điều khó tin với tôi.

Không có tiền mua quan tài chôn cất em, tôi nhắm mắt ngủ với đại gia để lấy tiền nhưng...
Tôi nhắm mắt bán trinh cho đại gia lấy tiền mua quan tài làm đám ma cho em trai (ảnh minh họa)

Chị em chúng tôi mồ côi bố mẹ từ khi còn nhỏ. 1 mình bà nội vất vả thay bố mẹ nuôi chúng tôi khôn lớn, năm tôi học hết lớp 10 thì bà qua đời vì bệnh cao huyết áp. Bà mất – người thân cuối cùng cũng bỏ chị em tôi mà đi, chẳng còn ai nương tựa tôi đành nghỉ học đi mò cua bắt ốc, cấy hái thuê để lấy tiền nuôi thằng em đang học lớp 7.

Thời gian đó, cuộc sống của chị em tôi khó khăn lắm. Nhiều lúc hết gạo, chị em tôi nhìn nhau mà rớt nước mắt tủi hổ. Bao nhiêu đứa bạn đồng trang lứa, chúng nó có cuộc sống no đủ, hạnh phúc thì chị em tôi lại ngược lại. Thương em, tôi cố gắng làm lụng để lấy tiền nuôi nó ăn học thành tài chứ nhất định tôi không cho nó bỏ học dù nhiều lúc nó đòi.

Năm tháng vất vả, cơ cực cứ thế qua đi. Giờ đây tôi đã là 1 thiếu nữa thì thằng em trai tôi đang là học sinh lớp 11 rồi. Nó học giỏi lắm, năm nào cũng được học sinh giỏi nên tôi mừng lắm. Tôi tự nhủ lòng phải cố gắng hơn nữa để nuôi em ăn học, nó là hy vọng của cả nhà tôi. Chỉ có học mới khiến tương lai nó mai này rạng danh tổ tiên được thôi.

Những tưởng sau gần ấy năm thì mọi thứ cũng đi vào ổn định, nhưng không? Đợt nọ ống chú (em ruột bố tôi) ở miền Nam về. Chú ấy đòi thừa hưởng hết mảnh đất của ông bà nội mà đuổi chị em tôi ra khỏi nhà. Chịu thua với ông chú tham lam đó tôi dẫn em trai đi lang thang ra ngoài bờ đê tìm vùng đất trống dựng lều ở tạm vậy. Càng nghĩ về cuộc đời của 2 chị em mà nước mắt cứ ứa ra tủi nhục.

Không có tiền mua quan tài chôn cất em, tôi nhắm mắt ngủ với đại gia để lấy tiền nhưng...

Ôm chặt lấy em trai mình tôi khóc ngất lên đau đớn, tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? (ảnh minh họa)

Thế rồi 1 hôm đang đi làm đồng thuê cho người ta, tôi choáng váng khi nghe tìn thằng em trai mình bị tai nạn giao thông đang nguy kịch ở viện. Vội vã chạy tới đó xem thế nào, tôi khóc ngất khi bác sĩ nói thằng bé không qua khỏi được nữa rồi. Ôm chặt lấy em trai mình tôi khóc ngất lên đau đớn, tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ? Nó là hy vọng, niềm tự hào của gia đình tôi vậy mà cuộc đời sao lại cay nghiệt với gia đình tôi như vậy.

Đưa em về nhà làm tang mà tôi xấu hổ với em vô cùng, sờ trong túi chỉ còn đúng 50 ngàn hôm qua đi làm thuê người ta trả công. Với số tiền này sao mà đủ để tôi lo cho em 1 cái đám ma tử tế đây, không chỉ ít ra em cũng được nhập quan hẳn hoi chứ. Đúng lúc đau buồn ủ rũ vì sự ra đi quá lớn của em trai, 1 bà cô trong xóm đến vỗ vai tôi nói nhỏ:

- Nếu cháu muốn có tiền mua quan tài, mua ma chay cho em cháu thì đi ngủ với vị đại gia này 1 đêm đi. Cháu còn trinh lại ngoan hiền nên được giá lắm đó. Thôi, thương em mày thì đừng giữ giá nữa. Giờ nó không may tai nạn mất, mày là chị thì cũng biết hi sinh mà lo cho em nó chứ. Số điện thoại của vị đại gia đó đấy. Nếu muốn thì tối nay 8h đến nhà nghỉ X nhé.

Người hàng xóm đó dúi tờ giấy nhỏ trong tay tôi rồi đi về. Cầm chặt tờ giấy ấy, tôi òa khóc nức nở ôm chặt lấy thằng em trai tội nghiệp của mình. Suy nghĩ 1 lúc, tôi gạt nước mắt đến nhà nghỉ X tìm người đàn ông kia để bán thân lấy tiền lo ma chay cho em trai.

Vừa mở cửa nhà nghỉ ra, tôi sợ tái mặt khi thấy gã đàn ông đầu hói đang cởi trần nhìn mình với ánh mắt nguy hiểm. Hắn ta kéo tôi vào nhìn 1 lượt từ đầu đến chân rồi hỏi:

- Cuối cùng em cũng chịu đến rồi, anh mong em bao ngay nay. Anh biết em đến đây là vì điều gì. Thôi cởi đồ ra nhanh lên, anh làm cái rồi phải đi có việc gấp rồi.

Run run tôi cố cởi từng chiếc cúc áo ra mà nước mắt rơi lả chã. Để yên cho người đàn ông ấy chiếm lấy mình, tôi run lên vì sợ nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng cho xong chuyện. Hơn tiếng đồng hồ thỏa mãn với chuyện này, anh ta buông tôi ra nhìn xuống vệt máu trinh dưới ga giường với vẻ mặt hả hê bảo.

- Em dậy mặc đồ vào đi. Em cầm 100 triệu thù lao của mình đi. Giờ thì em có thể cho anh biết tại sao gái ngoan như em lại chịu đi làm gái thế này không?

- Nhà em nghèo lắm, hôm nay thằng em trai của em không may bị tai nạn mất. Không có tiền mua nổi chiếc quan tài, lo ma chay cho em trai nên em đã nhắm mắt làm liều. Cảm ơn anh đã trả em giá cao như vậy, nhưng em gửi lại anh 70 triệu, em chỉ xin anh 30 triệu thôi.

- Em trai em mất ư? Ôi tôi đã làm điều gì rồi. Anh xin lỗi, nhưng em có thể để anh chuộc lại lỗi lầm của mình được không?

- Anh có lỗi gì mà xin chứ? Em tự nguyện bán và anh mất tiền mua cơ mà.

- Anh đã chà đạp lên nỗi đau của em. Chính anh đã khiến em mất trinh, ngày hôm nay trở nên tồi tệ hơn. Hãy để anh làm bạn trai và sang năm cưới em nhé. Dù sao em đang cô độc 1 mình, hãy để anh san sẻ nỗi đau với em. Em có biết không, anh đã để ý em từ lâu lắm rồi nhưng không dám thổ lộ ai ngờ hôm nay chúng ta gặp nhau trong tình cảnh này.

- Lấy em ư? Em có gì mà anh lấy chứ? Mất trinh, nghèo rớt mùng tơi…Thôi, anh hãy tỉnh lại đi. Chào anh, em về với em trai anh đây.

Đau đớn, tôi mặc đồ nhanh chóng rời khỏi đó. Vừa về đến nhà, tôi đã choáng váng khi thấy đội kèn trống, nhà bạt và xe chở quan tài tấp nập đến nhà mình. Sốc vì chuyện này, tôi khẽ hỏi người thợ kèn.

- Cháu có thuê các chú đâu ạ, sao các chú lại đến ạ.

- Anh Hà (vị đại gia vừa mới mua trinh của tôi) thuê chúng tôi. Anh ấy nói là bạn trai của cô nên muốn giúp cô làm đám ma cho em cô thật chu tất.

Lặng người khi biết người đàn ông đứng lên lo ma chay tươm tất cho em trai mình tôi cảm thấy mình nợ người đàn ông ấy nhiều quá. Thế rồi, sau đám ma em trai tôi, vị đại gia đó đến ngỏ lời yêu và được chăm sóc tôi.

Cảm động về tấm chân tình ấy, tôi gật đầu làm người yêu anh và xa hơn là làm vợ anh. Đến giờ đã 5 năm trôi qua kể từ ngày em mất, tôi cũng không thể ngờ người đàn ông mua trinh của mình lại tốt với tôi như thế. Có lẽ tôi là cô gái may mắn khi tìm được điểm tựa vững chắc và an toàn là anh.

Theo Hạ Vi (MTG)